Chương 77

Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

3.316 chữ

22-12-2022

Trong căn phòng sang trọng và uy nghiêm ấy có hai thân thể trầm truồng đang ôm chầm lấy nhau trông thật là ái muội , nếu có người không hiểu chuyện thì còn tưởng hai người này là cặp vợ chồng mới cưới.

Khoảng một lác sau , Điềm Cảnh Nghi như không thoải mãn được với dư vị hiện tại mà nhẹ nhàng buông tha cho bờ môi mềm mại kia của cô.

Hắn nhẹ nhàng hướng chiếc miệng to lớn kia lên hôn vào xương vai xanh của cô mà li.

ếm lá.

p bàn tay còn lại thì vuốt ve lấy luôn mặt xinh xắn của cô.

Điềm Cảnh Nghi nhanh chóng duy chuyển bờ môi của mình hôn lên vành tai ngọc ngà kia một cái làm cho Mạn Nhu Nhu tê cứng cả người , rồi lại hướng xuống phía dưới cặp bông đào cô làm ngậm lấy.

Chiếc lưỡi hắn tham lam liế.

m l.

áp lấy cặp bông đào căn tròn ấy vào trong miệng , bàn tay lại không chịu an phận mà trêu chọc lấy nhị hoa đỏ mọng , bàn tay còn lại thì vẩn cứ xoa bóp lấy bờ m ông tròn cao vuốt kia của cô.

Mạn Nhu Nhu cảm thấy rất khó chịu với cái tư thế này nhưng củng chỉ biết hòa theo hắn , đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô vẩn siết chặc lấy thân thể rắn chắc kia của hắn.

Lại thêm một lác lâu Điềm Cảnh Nghi đặt nhẹ lên tráng cô một nụ hôn mà ôn nhu nói.

----- Bảo bối ! Em giúp tôi chăm sóc nó một chút !-----

Nói xong Điềm Cảnh Nghi nói xong liền thả lỏng thân thể mà nằm ngữa ra chiếc ghế sofa , Mạn Nhu Nhu nghe hắn nói thế liền hiểu ý củng không ngại ngùng mà vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn kia hướng về phía dưới thân cầm lấy cái vật hung tợn to lớn đang ngẩn cao đầu kia mà vuốt ve.

-----Ư! Ưm! ! Bảo bối ! Nhanh lên một chút !----

Thân thể hắn không chịu nổi cơn vuốt ve của cô mà phát ra những âm thanh rê.

n rỉ , câu nói của hắn như mệnh lên Mạn Nhu Nhu nghe thế củng không suy nghĩ nhiều mà lập tức làm theo bàn tay lại duy chuyển nhanh hơn.

Mạn Nhu Nhu duy chuyển bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve lấy cái vật dữ tợn to lớn kia nhanh hơn ,chiếc cỗ trắng noãn của cô liền cúi xuống cái miệng nhỏ nhắn mở lớn nhanh chòn ngậm lấy cái vật hung tợn của hắn vào miệng mà li.

ếp m.

út.

Thân thể Điềm Cảnh Nghi giật mình căn cứng như sắc đá , dây thần kinh của hắn căn thẳng đến mức cực độ đôi bàn tay to lớn ấy không kiềm chế được mà vuốt ve lấy khuôn mặt trắng noãn kia của cô.

Không biết là tại sao , khi hắn lấy cô chiều chuồng và làm theo mình như thế thì trong lòng cảm thấy có một chút ấm áp và hạnh phút hiếm thấy.

Cái cảm giác này , phải nói là từ lúc sinh ra đến khi hiểu chuyện đấy cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.

Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve đôi gò má xinh xắn của cô như cỗ vũ , bàn tay còn lại của hắn củng không chịu an phần mà lại nắm lấy cặp bông đào căn tròn kia mà xoa bóp.

Mạn Nhu Nhu như hòa vào theo nhịp điệu của hắn , chiếc lưỡi như con rắn nước của cô không ngừng liế.

m l.

áp lấy cái vật hung tợn kia của hắn , đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô không ngừng vuốt ve lấy cái vật hung tợn to lớn ấy.

Đầu óc Điềm Cảnh Nghi nóng rỗng như muốn nổ tung bỡi những hành động này của cô , thân thể rắn chắc của hắn không kiềm chế nổi cảm xúc thân thể liền rung rẩy.

Bàn tay to lớn của Điềm Cảnh Nghi nhanh chóng ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé của cô mà đè xuống phía dưới thân mình , bàn tay to lớn của hắn không ngại ngùng mà hướng xuồn nơi tư mật của cô mà trêu chọc.

Điềm Cảnh Nghi hôn nhẹ lên đôi gò má kia của cô mà ôn nhu nói.

----- Bảo bối ! Mở chân rộng ra một chút !-----

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!